Phenolphthalein Solid, Pure, Indicator Grade
Phenolphtalein là một hợp chất hóa học với công thức C20H14O4, được phát hiện năm 1871 bởi Adolf von Baeyer.
Phenolphtalein thường được sử dụng trong chuẩn độ, nó chuyển sang không màu trong các dung dịch có tính axit và màu đỏ trong các dung dịch bazơ. Nếu nồng độ của chất chỉ thị là đặc, nó có thể xuất hiện màu tím. Nếu trong dung dịch tính kiềm cực mạnh (pH > 12) thì nó trở về không màu.